Thời gian rảnh rỗi của mình lại chưa chắc là thời gian rảnh rỗi của mọi người.
Nhiều khi mình được nghỉ ở nhà, nhưng trong nhà và xung quanh mình lại không có người.
Bởi vì mọi người lúc đó lại đang phải làm việc của bản thân họ.
Thế là mình cố lục lọi tìm kiếm một công việc gì để làm. Làm việc để có cảm giác động tay động chân và quên đi sự yên ắng dễ mang lại cảm giác đơn độc.
Tìm cái chổi để quét đám mạng nhện mới giăng trên trần nhà, lục mớ giẻ lau sạch đám bụi bẩn trên những cái bình gốm, cái tượng gỗ trên giá... toàn những việc tỉ mỉ mà hàng ngày khi đi làm về mình ít có thời giờ nghĩ đến chúng. Nhiều khi xong một việc gì, đứng lui vài bước, ngắm nghía thành quả cỏn con của mình vừa hoàn thành, lòng cảm giác vui vui.
Lục hết những việc vặt xung quanh, mình định bụng xách xe ra phố. Giờ này có lẽ hội bạn đã ngồi quán cà phê cả rồi. Khi ngang qua góc phòng làm việc, chợt thấy cái đèn power trên màn hình PC đang lấp lóe, chớp chớp ánh sáng xanh như chờ đợi, thế là mình quyết định rẽ vào.
Căn phòng có vẻ hơi tối, do các cửa sổ được mình đóng kín để tránh không khí giá rét ở ngoài tràn vào (sáng hôm nay tự nhiên Trời trở lạnh, gió và mưa rét như tiết Đông). Ánh sáng từ ngoài hắt vào qua khung cửa kính đã lâu không được lau chùi nên làm mọi thứ trong phòng trở nên mờ mờ, ảo ảo không thực sự rõ rệt. Mình với tay mò mẫm tìm ấn vào nút bật nguồn, bật modem và chờ đợi. Chỉ tích tắc sau, ánh sáng từ màn hình PC đã làm căn phòng sáng bừng lên và không khí cũng trở nên ấm cúng hơn...
Những lúc một mình, bên chiếc máy vi tính, từ lâu đã thành như người bạn bè, mình hay có thói quen ngồi trong căn phòng không cần ánh sáng đèn. Thực ra, không phải vì ý thức tiết kiệm điện quá mức, mà ở trong bóng tối đôi khi lại làm bản thân mình có cảm giác khác lại và tĩnh tâm.
Lướt chán chê những tin tức, sự kiện trên các trang báo điện tử hàng ngày, mình lại lang thang vào thế giới blog. Mình không nhớ rõ lần đầu tiên mình bước chân vào thế giới blog này là từ bao giờ. Nhưng có điều, đôi lúc ngồi nghĩ lại, mình thấy bản thân ít nhiều cũng đã bị blog chi phối về tư tưởng. Nhiều lúc đang làm việc ở cơ quan, mình chợt trở nên trầm tư khi sực nhớ về một điều gì đó đã bắt gặp trên blog, lắm lúc lại buồn cười một mình vì nhớ lại những entry, những comment dí dỏm, nhưng có lúc lại rơi vào cảm giác xao xuyến, bâng khuâng vu vơ về những câu nói tình cảm chân thành, hay ái ngại về những quan điểm mình chưa cảm nhận được... Và một điều nữa mà mình nhận ra trong thế giới blog, đó là cảm giác được tha hồ lục lọi riêng tư của người khác mà chưa bao giờ bị chỉ trích (!). Ngoài đời, đố ai dám tự nhiên vào nhà người khác lục lọi nhật ký, album, và những thứ riêng tư khác để xem. Nhưng trong ngôi nhà blog thì khác, mình có thể tự do vào "lục lọi" (xem), "trộm" (copy), thậm chí "để lại" (comment) một cách tùy thích mà không bị gia chủ phiền lòng, thậm chí nhiều gia chủ còn dán thông báo trước cửa đề nghị để lại lời nhắn nữa chứ! (tất nhiên phải biết để lại những cái gì không làm gia chủ buồn) .
Vẫn biết hành vi lục lọi khi chưa được sự đồng ý của người khác là một điều không nên, nhưng đúng là lục lọi trong blog thì có vẻ như chưa thấy ai phản đối cả..
.