Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Mưa, mưa... mãi

12:24 19 thg 12 2009

     Trời lại mưa... những cơn mưa dầm, lạnh và vắng.
     Sáng nay, ngồi thu lu trong quán cà phê, nghe giọng ca Quang Dũng, rồi Tuấn Vũ cứ buồn buồn, đều đều vang lên theo tiếng mưa rả rích, mình chợt nhớ đến một bài thơ cũ của Lưu Trọng Lư.
     Ngày xưa, phải chăng cũng bắt nguồn từ hoàn cảnh ngồi nhìn mưa rơi như mình mà cụ Lưu đã sáng tác ra bài thơ này, tâm trạng đầy co ro và mênh mông (có lẽ khi trời mưa ai cũng có tâm trạng đó chăng?).
     Nhưng có vẻ bài thơ này của cụ Lưu ít được người đời biết đến, bởi vì có vài lần mình đem nó đọc cho một vài người nghe, họ lại cho rằng đó là bài thơ do... mình sáng tác. Tâm trạng mình lúc đó vừa buồn cười, nhưng cũng được phen phỗng mũi(!).
     Chắc bởi một phần do tuyệt tác "Tiếng Thu" với con nai vàng ngơ ngác của Cụ bỗng nhiên quá nổi tiếng trên thi đàn, giống như một hiện tượng phát tiết vậy, cho nên các bài thơ còn lại của Cụ trở nên bình thường, và ít được mọi người chú ý?
     Riêng mình, mỗi lúc trời đổ mưa dầm, một kiểu mưa... đặc sản ở đất Thừa Thiên, mình vẫn nhớ đến những câu trong bài thơ ấy của cụ Lưu.

Mưa mãi mưa hoài!
Lòng biết thương ai!
Trăng lạnh về non không trở lại

Mưa chi, mưa mãi!
Lòng nhớ nhung hoài!
Nào biết nhớ nhung ai

Mưa chi mưa mãi
Buồn hết nữa đời xuân
Mộng vàng không kịp hái

Mưa mãi mưa hoài!
Nào biết trách ai!
Phí hoang đời trẻ dại...

     Bài thơ còn 1 khổ nữa nhưng mình không đọc tiếp được vì nó làm cảnh mưa càng tái tê, tê tái. Nhưng như vậy đọc cũng thấy thú vị rồi
!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét