Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

NĂM MỚI

14:06 31 thg 12 2008Công khai0 Lượt xem


    Thế là một năm nữa đã chuẩn bị qua đi, một năm mới lại đến!


    Cảm giác giao thời thật khó tả! Bỗng vui! Bỗng buồn! Bỗng xốn xang trong lòng...! nhưng có lúc mình không hình dung chính xác, rõ rệt là mình đang vui, đang buồn, hay đang xốn xang về một vấn đề gì cụ thể! Khỉ thật! Năm mới thì phải lạc quan và vui vẻ lên chứ! Hay là như ai đó, sợ năm mới là sẽ thêm một tuổi, là dấu hiệu cho thấy cuộc đời đang tịnh tiến đến tuổi già, đến những kiếp trầm luân không tồn tại trên thế giới(!?). Chắc chắn không phải, mình chưa hề nghĩ đến những điều đó...

    Nhưng tâm trạng thì có vẻ trầm lắng hơn... Những lúc như thế này mình thích ngồi một mình, nhâm nhi tách trà và hồi tưởng lại chặng đường mình đã đi qua trong năm! Nói như trong công việc của mình hay có câu: "tổng kết lại những việc đã làm được, chỉ ra những việc chưa làm được, rút ra nguyên nhân, bài học kinh nghiệm... định hướng cho thời gian tới..."(!?). Haha, mình lại bị nhiễm bệnh nghề nghiệp rồi!!!

    Nhưng đúng là mình cần giây phút để xem lại mình, để tự đánh giá lại bản thân mình, tự đặt cho mình một vài câu hỏi: vì sao như thế? nếu như mình làm thế này... thì....

    Một năm 2008 đầy biến động và bộn bề công việc. Một năm đánh dấu sự trưởng thành của bản thân mình trong một số mặt của cuộc sống với những niềm vui, lớn có, nhỏ có đến rất bất ngờ! Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn ông Trời, cảm ơn mọi người đã đem đến cho mình những niềm vui đó!!!

    Nhưng bên cạnh đó, năm 2008 cũng đem lại cho mình nhiều nỗi buồn và sự thất vọng. Trong công việc vẫn còn gặp nhiều khó khăn, lấn cấn, chuyện tình cảm vẫn còn nhiều lúc mâu thuẫn, cãi cọ, sự mất lòng tin, sự cả tin, cũng như sự nghi ngờ, đố kỵ trong đồng nghiệp có lúc còn xảy ra; chuyện tình cảm gia đình, vợ chồng vẫn nhiều phen to tiếng, chưa thực sự là chỗ dựa tinh thần tuyệt đối của nhau...

    Trong năm 2008, một vài đồng nghiệp của mình đã ra đi trong độ tuổi thanh xuân, mình và anh chị em trong đơn vị rất buồn! Nhưng cũng trong năm 2008, qua trào lưu blog, mạng internet mình lại quen và có thêm một vài người bạn mới. Hầu hết mình chưa gặp họ, thậm chí chưa thấy mặt họ, mình chỉ cảm nhận ở họ có người thật tình cảm, có người thì khó hiểu, có người lại vui tính... nhưng có một điểm chung là: chính họ là một phần làm cho những suy nghĩ, tâm tư tình cảm của mình có nhiều sự đổi mới, theo hướng nhân văn và tích cực hơn...

    Năm mới đến, bản thân ai cũng muốn được gặp nhiều điều may mắn, hạnh phúc... Tuy nhiên, cuộc đời thật khó biết trước những gì sẽ xảy ra. Dự đoán cũng chỉ là dự đoán, có nhiều điều có thể nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.

    Mình đã dự định những kế hoạch sẽ thực hiện trong năm mới. Mình đã hy vọng kết quả sẽ thành công tốt đẹp. Nhưng mình cũng không chắc chắn liệu những điều mình mong muốn có suôn sẻ hoàn toàn hay không!

    Thôi đành chờ thời gian, chờ sự may mắn và đặt hy vọng vào sự chuẩn xác trong công việc của mình... Phải hy vọng, tràn trề niềm tin và hy vọng... - như những gì mà đội tuyển bóng đá Việt Nam đã thể hiện để đem lại niềm vui và hạnh phúc cho tổ quốc thân yêu trong những ngày cuối năm 2008 vừa qua!!!

    Tự dưng mình thấy tâm đắc 2 câu thơ:

    Đừng tưởng xuân tàn, hoa rụng cả.
    Đêm qua. Sân trước - một cành Ma
i..
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét